Ngày 20: Skagen - hai đại dương gặp nhau hai màu nước

Rất khó để thay đổi nhận thức của người khác. Cũng giống như là không thể truyền đạt cho người khác cảm giác về một thứ mà không cho họ tự cảm nhận lấy.

Hôm nay mình sẽ thảo luận về những dòng suy nghĩ, đang bị mắc kẹt trong tâm trí của mình từ những ngày trước. Bạn biết đó, khi con người ta nảy ra một vấn đề gì đó cần giải quyết bằng suy nghĩ, cảm giác giống như việc khám phá một chiếc răng bị mất. Bạn không thể để nó yên, bạn phải chọc ngoáy nó, thăm dò nó, đẩy nó, nghĩ về nó bởi vì nó sẽ không rời khỏi tâm trí của bạn cho tới khi khoảng trống đó được lấp đầy.

Một số nơi bị Chúa quên lãng.

Nhìn thấy những đứa trẻ bên này được lớn lên trong nền giáo dục chất lượng và miễn phí, tương lai với nhiều cơ hội rộng mở, mình lại thương nhớ về mùa hè xanh 2019 ở Mang Yang, Gia Lai của mình. Nhìn chung, bọn trẻ năm ấy cũng như mình hồi nhỏ, nhìn chung là nghèo. Cái chung lớn nhất là cái thèm, mặc dù không còn đói như thế hệ trước, nhưng cái thèm thì nhiều lắm. 

Thời gian ở trên này dường như chậm hơn ở dưới xuôi của mình gần hai thập kỷ. Cả làng dùng chung một cái giếng trời, mọi sinh hoạt đều phải ra đó, mấy con lợn ỉn ục ịch dẫn con đi khắp nơi tìm cơm thừa. Sạp tạp hóa trên đó vẫn còn bán gói mỳ tôm trẻ em 500 đồng, cái kẹo cao su có hình con vẹt, cái kẹo mút có đầu hình Tôn Ngộ Không, loại kem que đủ màu sắc, gói kẹo dẻo chip chip, bim bim cua,… làm cho những ký ức tuổi thơ của mình lại ùa về.

Bọn trẻ nhà nghèo phải ra đời sớm để giúp đỡ bố mẹ, âu cũng là chuyện thường tình. Mình cũng vậy thôi, nên mình hiểu được. Nhưng thương là thương ở chỗ các em bị bỏ dở cơ hội học tập chỉ vì nhà không có tiền, một số em được học đến lớp 2 lớp 3, một số hoàn thành tiểu học, ai học được hơn thì hoàn thành trung học, biết làm phép tính, đọc con chữ. Và khi đó mình mới hiểu câu nói ngước lên mình không bằng ai, ngước xuống không ai bằng mình. Đúng là một số nơi Chúa đã bỏ quên. Mình không trách Ngài, Chúa tạo ra thế giới, ban cho nó sự sống, ban tình yêu thương, rồi Ngài đi làm chuyện khác nữa chứ, rảnh đâu mà lo từng chuyện dưới trần gian.

Mình bây giờ lớn rồi, cũng không cao thêm được, chỉ có béo ra hoặc sáu múi thôi.

“Let me be to someone else what no one was to me”.

"Hãy để tôi trở thành người đặc biệt đối với ai đó, như cách không ai từng là đối với tôi”.

Mấy em đang tuổi ăn tuổi lớn, cần chế độ dinh dưỡng tốt. Cần cơ hội tiếp cận giáo dục, đó là cách duy nhất giúp các em đổi đời.

Previous
Previous

Ngày 21: Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh

Next
Next

Ngày 19: Đường về nhà