Ngày 16: Đoạn trường nhai Pulpit Rock

Đêm qua gió giật tít cái lều.

Mình thức giấc trước 5 giờ sáng, cùng lúc với tiếng chim hót chào ngày mới. Mình muốn leo núi vào sáng sớm, vẫn còn 3.5 km đường đi lên, trước khi mình đến chân núi Pulpit Rock.

7 giờ sáng, hình như mình bị lạc rồi, nếu đường đi mà cứ thoải thoải và có xu hướng đi xuống thì chắc chắn 100% đó không phải là đường đi lên đỉnh núi. Mình đã đi vào một con đường dọc chân núi dẫn đến một cái hồ.

Quay lại, lần này mình đọc bản đồ kỹ hơn, đúng đường rồi. Mừng rỡ khi bắt gặp những người đồng hành cùng leo núi lúc này. Trước đó, mình đã quẩn một mình khoảng một tiếng đồng hồ vì đi sai đường :v.

Trời bắt đầu ấm hơn.

Ánh sáng len lỏi qua những tán cây, lấp lánh những tia nắng thật đẹp.

9:15

Vào lúc bình minh đỏ rực cũng là lúc mình leo lên tới đỉnh núi. Ngày nắng lên làm cho màu nước của vịnh hẹp có màu xanh biếc, nằm giữa hai bên là rừng núi xanh và tập trung lại điểm cuối cùng là núi tuyết ở đằng xa. Ngồi bên mỏm đá, mình thõng đôi chân trần xuống. Gió lạnh thổi qua từng kẽ chân của mình mát lạnh. Cảm giác thăng hoa tự do và bình yên.

Hành trình đi đến đây của mình đã được 16 ngày. Trùng hợp thay, 16 năm Dương Quá chờ đợi Cô Cô. Ở vách đá Đoạn Trường Nhai ấy cũng giống như vách đá Pulpit Rock lúc này, chứng kiến một trong những chuyện tình đẹp nhất trong các bộ tiểu thuyết.

Không biết không hay đã qua mười sáu năm

Mỗi ngày ảo tưởng nàng vẫn còn bên cạnh

Ảm Nhiên Tiêu Hồn, là một tràng oán hận

Giữ ta độc thân một mình tại nhân gian

Sau mười sáu năm, Dương Quá không tìm được Cô Cô đã nhất quyết gieo mình tự vẫn tại đây. Thế mới biết, đâu là tình sâu, đâu là nghĩa nặng. Nếu tình cảm nhạt phai theo năm tháng, có lẽ đã không có một chuyện tình đẹp như vậy. Hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi lứa thề nguyện có nhau.

Lúc này vẫn chưa có nhiều người leo núi, nên rất dễ thay phiên nhau ra chụp hình.

Có một quy tắc trong nhíp ảnh gia là thời điểm chụp hình tốt nhất, đẹp nhất là lúc mặt trời mọc và trước lúc mặt trời lặn.

Những người dậy sớm đi leo núi mà mình gặp đều có thân hình đẹp, người lớn tuổi thì đẹp lão, trung niên thì thon gọn, trai trẻ thì cường tráng, gái trẻ thì xinh đẹp. Tất cả, cảnh đẹp, con người đẹp đều trình diễn diễn trước lúc 11h.

Bởi vì sau thời điểm 11h, là lúc khách du lịch lũ lượt kéo nhau xuất hiện, đoàn đoàn đi như kiến. Không phải là mình có ý chê, mà mình chỉ nói lên sự thật là nhìn ai cũng tóp mỡ, bụng bia.

Lúc họ đi lên cũng là lúc mình và những người khác leo núi vào sáng sớm bắt đầu đi xuống núi.

12h Ăn kem, còn gì tuyệt vời hơn.

Tóm lại, mình mất khoảng 2 tiếng hơn để leo lên, và chưa đầy 1 tiếng để leo xuống núi Pulpit Rock.

Trong lúc ngồi ăn kem và trò chuyện với một số người đồng hành sáng nay. Mình nghe đôi vợ chồng nọ kể một câu chuyện làm cho mình khá dợn người.

Câu chuyện kể về một người đàn ông người Tây Ban Nha vào một buổi chiều thứ ba, năm 2013 đã rơi xuống từ vách đá Pulpit này trong tiếng hét thất thanh của người phụ nữ được biết là vợ mới cưới của anh ấy. Cái chết bi thảm và ai oán đã làm cho những người ở đó chứng kiến một phen bàng hoàng và có lẽ là ám ảnh đến cả đời. Được biết người đàn ông này cùng vợ anh ấy đến đây trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật. Trong lúc chụp hình thì tai nạn đã xảy ra. Người phụ nữ vừa mới cưới giờ đây đã trở thành góa phụ. Thi thể của người đàn ông được tìm thấy vào ngày hôm sau bởi một người leo núi. Công ty bảo hiểm đã đền bù một số tiền rất lớn cho người phụ nữ, nhưng nỗi đau mất đi người chồng, người mình yêu làm sao có thể xoa dịu.

Sự việc nếu đến đó thì mình cũng không suy nghĩ gì nhiều thêm. Nhưng đoạn sau, họ kể thêm tình tiết là đã có người vô tình quay lại được cảnh lúc đó và cho thấy rằng, dường như người vợ đã cố tình đẩy người chồng xuống vực. Câu chuyện thực hư như thế nào thì mình không rõ. Tất cả, chỉ là được nghe kể lại.

Previous
Previous

Ngày 17: Không làm gì cả

Next
Next

Ngày 15: Ba cây kiếm