Ngày 13: Cực quang

0:30 Sự trình diễn thật ấn tượng. Bầu trời với những dải sáng mang màu tím nhạt của hoa oải hương, mềm mại như những dải lụa.

Đẹp quá!

Mình vẫn luôn khao khát được xem tận mắt Cực quang một lần trong đời và mình đã làm được. Cảm giác khi được gạch bớt một mục nào đó trong Bucket list* thật sung sướng.

(*) Bucket list: những việc mà mình mong muốn thực hiện trước khi chết.

Cực quang (Aurora Borealis) là một hiện tượng thiên nhiên tuyệt đẹp, thường được những người sống ở các vùng cực nhìn thấy. Nó được tạo ra khi các dòng điện mạnh từ Mặt Trời tương tác với khí quyển Trái Đất.

8:00 Lên đường

Những đóa hoa cúc cu (Cuckoo Flower) nay đã vào thời điểm nở rộ, vươn cao phủ lấy bãi cỏ xanh nằm dọc hai bên đường như những lớp tuyết trắng xóa. Hoa cúc cu có những đường gân mảnh mai trên cánh hoa, khiến chúng trông như những ngôi sao nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Như những vệt sáng trên không, phấn hoa nhẹ nhàng và thơm dịu bay theo gió bám vào quần áo của mình.

Mình đã đặt vé phà từ Bergen đi Stavenger vào đầu giờ chiều ngày mai. Mục tiêu hôm nay của mình là tiếp tục đạp xe và tiếp cận Bergen trong vòng bán kính 15 km.

Con đường dẫn đến tọa độ:

Nếu đích đến là không đổi, bạn sẽ lựa chọn con đường nào?

Dành thời gian nhiều hơn để đưa ra những quyết định lớn của cuộc đời:

  1. Nơi mà bạn muốn sống

  2. Những người mà bạn sống cùng

  3. Công việc mà bạn sẽ làm

Những chú cừu Hebrides cỡ nhỏ với bộ lông đen dài đang mải miết gặm cỏ. Thoạt đầu mình nghĩ chúng là dê nhưng mà không phải. Mình học về khoa học động vật nên vẫn còn nhớ lúc cô dạy cho mình cách phân biệt dê và cừu. Về ngoại hình nhìn chung thì cả hai đều có sừng và có thể nuôi để lấy lông. Riêng đối với dê, chúng có thân hình gọn, thanh mảnh và nhanh nhẹn hơn so với cừu, với cừu khi nhìn sẽ cảm nhận thấy dáng vẻ của chúng có phần chậm chạp, cù lì. Dê rất kén ăn, chỉ ăn phần ngọn cây. Cừu thì chăm chỉ hơn, chúng gặp cỏ sát gốc. Cho nên, để tận dụng tối đa bãi cỏ chăn thả, chúng ta có thể cho đàn dê đi trước, tiếp theo là đàn bò và cuối cùng là đàn cừu :v nhé.

Một người đàn ông kì lạ tiến đến chỗ mình khi mình đang ngồi nghỉ bên cạnh trạm chờ xe buýt. Ban đầu mình khá dè dặt và đề phòng, nhưng sau khi anh ta tiến tới và giới thiệu tên, hỏi thăm mình thì mình hiểu anh ta đến với ý tốt.

Anh ta tên là Bergman, lớn hơn mình độ vài tuổi, là người địa phương ở vùng này. Anh Bergman có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, thân hình sáu múi, mái tóc vàng và đôi mắt xanh đặc trưng của người Bắc Âu (Nordic), nói chung là đẹp trai. Ấn tượng nhất là mỗi khi nói chuyện anh ấy đều kèm theo một nụ cười tươi rất đẹp. Anh lái chiếc xe bán tải màu xám đang trên đường từ trang trại về thì gặp mình. Anh ấy thuộc kiểu người năng động, yêu thích các hoạt động ngoài trời. Anh Bergman rất thích ý tưởng về việc bikepacking (đi xe đạp đường dài) giống mình và dự định sẽ đến Đan Mạch thực hiện một chuyến như vậy trong thời gian sắp tới. Nhà bố mẹ anh ấy ở gần đây, mình có thể ghé qua ăn chút gì đó và lấy nước.

Hai anh em ngồi nói chuyện một lúc thì phát hiện ra là có cùng chung lý tưởng. Thay vì dành thời gian vào những bộ máy móc ở phòng gym, mình có thể dùng năng lượng đó để làm việc trên trang trại, vừa khỏe, đẹp người, vừa tạo ra giá trị cho xã hội, lại gần gũi với thiên nhiên. Thời gian rảnh khác mình có thể làm những công việc sáng tạo. Tại sao lại không? Cả hai anh em đều có máu phiêu lưu, và muốn thực hiện những chuyến đi đúng nghĩa của người lữ hành.

Đôi khi có những người dường như xuất hiện thật đúng lúc để tìm cho bạn một hướng đi, cho bạn một kinh nghiệm sống hoặc giúp bạn hình dung được mình là ai và mình muốn trở thành người như thế nào.

Previous
Previous

Ngày 14: Hoàng hôn - Cực quang - Bình minh

Next
Next

Ngày 12: Con đường không chọn (2)