Ngày 10: Nơi này đẹp quá 2

Màu xanh tụ hội

Những đám mây xám đã bị hút bớt về phía sau núi, nắng đã trở lại, bầu trời trong xanh hiện ra ngay trước mắt. Mình ngửi thấy mùi ngọt dễ chịu của cây cỏ sau cơn mưa. Mình tự hỏi không biết chiều nay thời tiết sẽ như thế nào?

Mình được bố mẹ chỉ cho cách đọc hướng gió khi còn ở nhà, tháng Tám ngó ra tháng Ba ngó vào, nếu nhìn về phía đó thấy có những đám mây tích mưa và trời có gió, nghĩa là những chúng sắp đến chỗ mình và trời sẽ mưa. Nhưng ở đây mình không biết nữa, có khi thời tiết của 4 mùa xảy ra trong một ngày cũng biết chừng, mình chịu.

Đường đi hôm nay rất đẹp. Những ngôi nhà ở Na-uy với màu đỏ nổi bật, bồ công anh nở rộ khắp nơi, mặt hồ nước xanh biếc và in bóng những dãy núi xung quanh.

Trước cảnh đẹp như thiên đường thế này, sao không mấy người mảy may dừng lại ngắm nhìn một chút? Mọi người có vẻ khá bận rộn với các hoạt động. Hoặc có lẽ vì quá thân nên quá đỗi bình thường.

Du lịch thật ra chỉ là di chuyển từ nơi buồn chán của mình đến nơi buồn chán của người khác. Có lẽ đối với người bản địa, những khung cảnh như thế này là đã lẽ thường tình, nhưng đối với mình thì nó rất đặc biệt. Đôi khi những thứ quá dễ dàng có được con người ta lại không biết trân trọng. Nếu Na-uy dễ đến như Campuchia thì nó chẳng còn là chốn thần tiên nữa rồi.

Đi ngang qua một trang trại nuôi cừu bên đồi núi. Một con cừu non kêu beeee như muốn nói xin chào mình. Mình cũng beeee lại và cứ thế thêm ba bốn lần gì đó. Dễ thương gì đâu, vui.

2 giờ chiều, mình dừng lại nghỉ ngơi bên một căn nhà gỗ màu đỏ nằm ven sông. Có hàng cây bạch dương với tán lá non làm bóng mát. Gió thổi làm cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phía đối diện là rừng thông với những mảng xanh đậm và những mảng xanh non hơn xen kẽ của cây bạch dương. Một bức tranh đẹp với hai màu xanh tụ hội.

Mình cảm nhận đôi tai bị rát, nắng chiếu vào nóng bùng bùng. Mình kiểu tra thì phát hiện ra vết bỏng, thoa chút kem dưỡng ẩm, nó đã dịu đôi phần. Thể nào cũng bị cháy nắng, mình biết trước mà :).

Previous
Previous

Ngày 11: Ngày mưa lạnh lẽo

Next
Next

Ngày 9: Không đâu cả